June 28 2025
Đã nhiều năm rồi từ lần cuối anh đến làng trẻ mồ côi SOS. Lần đó anh nhớ là một hoạt động thiện nguyện của câu lạc bộ Guitar của trường đại học, tham gia hát hò vui chơi cùng tụi nhỏ. Anh khi đó chưa hiểu được nhiều, chưa cảm và chưa thấu lắm về nhân sự và phước duyên. Ghé đến rồi về với cuộc đời mình không chút gì đọng lại.
Lần này ghé sang với Phát, mua sữa, bánh, nhiều đồ ăn khác cho tụi nhỏ ở đấy. Được thầy quản lý đưa đi dạo quanh khuôn viên, thăm vài nhà, gặp vài em nhỏ. Ở đấy có 14 nhà em ạ, mỗi nhà một mẹ nuôi 6 đến 8 em. Anh bảo với Phát siêu nhân cũng chẳng thể nào hơn mấy mẹ ở đâu đấy, làm sao có thể nuôi hết cả “tiểu đội” như thế?
Các em ở đây học ở trường gần bên, không được ra ngoài và chỉ sống trong khuôn viên làng. Chơi với nhau, làm việc nhà, việc chung và học tập. Có các bạn sinh viên vào để dạy tình nguyện tụi nhỏ. Đợt này đang hè nên mấy đứa còn có mấy cuộc thi thể thao, cờ tướng. Học hành, thể thao, làm việc phụ đỡ đủ cả. Tất thảy tụi bé còn lễ phép chào chú khi anh ghé sang, tạm biệt khi tụi anh rời đi nữa. Có cậu nhóc độ khoảng lớp 1 bế đứa em một tuổi trên tay. Thầy Tiên bảo đứa bé được bồng ấy bị bỏ rơi ở trước cổng làng ngày sinh nhật Bác Hồ năm trước, giờ đây đã tròn một tuổi. Em bé nhỏ vừa sinh ra đã phải rời xa một vài người nhưng lại được may mắn yêu thương bởi nhiều người khác. Cả mọi em khác ở đây cũng vậy. Các em ở đây, được bao bọc khỏi nhiễu động bên ngoài, lớn lên lành mạnh, nhưng sẽ không khỏi ngỡ ngàng khi tự lập, tự bước chân vào thế giới. Không thể nào tranh cạnh với những đứa trẻ nuôi dạy trong môi trường nhiều điều kiện hơn. Nhưng em ạ, cuộc đời con người cũng chẳng phải là trận chiến trong lồng giác đấu với ai cả. Chẳng phải tranh đấu với ai cả ngoài chính mình, ngoài cái tham muốn, thiển kiến và cái thực tế mà cuộc đời sắp đặt. Mình chỉ có thể tốt hơn mình, và những thứ trời cho em ạ. Anh mong tụi nhỏ chăm học tập và sẽ tu hiểu được điều này.
Em thấy gì không, một cuộc đời to lớn hóa ra cũng chỉ tồn tại trong cuộc đời của chính mình. Cuộc đời của chính mình ràng buộc trong nhận thức, trong trải nghiệm mỗi ngày mình có. Cuộc đời chỉ to bằng những nơi em đến, những điều em thấy và những người em gặp. Càng đi và gặp nhiều anh lại càng thấy mình nhỏ bé lắm, nhỏ bé trong vô vàn những điều khác đang diễn ra. Giữa hàng vạn cuộc đời khác đang nối tiếp. Có tráng lệ, xa hoa, có bần khổ, thiếu cùng. Nhưng một điều anh muốn thấy là niềm hạnh phúc trong những đôi mắt xa lạ ấy. Họ có đang hạnh phúc không? Mặc kệ bề ngoài như thế nào. Em đừng để cái khuôn hình lừa em tự huyễn về bất kỳ điều gì cả, chỉ có đôi mắt là chân thật nhất, em ạ.
Anh thấy mình được neo lại, để khiến mình gần gũi hơn với những sự nhỏ nhặt trong cuộc đời mà anh đánh mất trong lúc tìm kiếm những điều to lớn. Cho lý tưởng, mục tiêu của sự nghiệp mà bậc nam nhi cần. Em biết không, một người đàn ông cần nhất là mục đích. Nếu không có họ sẽ đánh mất mình. Tâm bệnh đáng sợ hơn cả bạo bệnh hay thiếu cùng của tình yêu. Anh cần được hít thở một chút.
Cho những ngày lớn lên, những lần trở lại một nơi nào đó để anh thấy mình đã khác đi nhiều. Anh cũng không tin nổi, nhiều năm như vừa mới hôm qua. Thời gian có thật hay không hay chỉ là một cơn mộng ảo. Có khi mình chỉ mới thức dậy ngày hôm nay thôi em ạ, cái quá khứ của mình có thể cũng chỉ là một giấc mơ dài mình cho là thật. Đến những nơi tràn ngập yêu thương để thấy con người mình nên yêu thương nhau chứ không phải mốc xỉa, thù ghét. Tắt điện thoại cho những chuyến thăm ngắn, cuộc đi dài.
Em thấy gì không? Anh đang lớn trong sự ngờ hoặc lớn không kém về cái trí khôn và trưởng thành của chính mình. Hóa ra sống là như vậy.
June 25 2025
Chiều nay giữa chừng công việc, anh dành ra một khoảng thời gian suy nghĩ về điều mình nên làm. Nên làm ở đây là nên làm gì cho phần tiếp theo của cuộc đời, nên làm điều gì đó mới. Cuộc đời anh là một sự chuẩn bị liên tục để có thể thay đổi và thích nghi không ngừng nghỉ với sự không nghỉ ngừng của thời gian. Anh muốn viết sách.
Anh muốn viết là vì sự thôi thúc làm mới mình hay chỉ đơn thuần là cảm xúc tới bất chợt như sấm trong trận mưa. Anh cũng không biết nữa, chỉ là anh muốn đặt suy nghĩ mình vào một tập giấy nối đuôi nhau. Suy nghĩ mình cũng được xâu chuỗi từ trái sang phải theo từng trang giấy được đính số. Cuộc đời mình cũng vậy chẳng khác gì. Từng ngày được đính số. Ngôn ngữ cũng là sự nối đuôi nhau mà hình thành nên chúng ta. Em ạ.
Thì ra cái sự sống của mình vô thường đến nỗi giờ đây anh không còn thấy mình quá nặng nề hay chiếm một phần diện tích nào trên trái đất này nữa. Cái bản ngã của mình mới thực sự là thứ bị hút bởi trọng lực chứ không phải vật chất. Anh không phản khoa học, yêu mến là đằng khác; nhưng mà có những chuyện phải để mình suy nghĩ vượt định lý em ạ. Em đừng để mình bị rang buộc bởi không gian, câu chữ, hay một ý niệm cứng nhắc nào. Đấy là sự tự do thực sự.
Dạo đây anh cũng viết mỗi ngày một bài essay (Mỗi ngày trong 3 ngày liên, trừ hôm qua nhé). Vì anh sợ mình tụt lại trong công việc, trong các đồng nghiệp khác mà anh hay tự đặt áp lực lên mình dù chỉ thấy qua mạng. Cái viết anh đã làm xuyên suốt bao nhiêu năm cuộc đời mình. Ngờ nghệch, nhút nhát; hiếu thắng, trưởng giả; tự tin, kiêu ngạo; khiêm nhường, rạch ròi. Anh thấy mình lớn lên rõ nhất không trong hình thái mà trong diễn ngôn.
Mọi người bảo anh động lực đâu mà không ngừng thế. Lúc này anh nghĩ nó là từ nỗi lo cho sự vô dụng của bản thân mình. Mọi thứ đều mỏng manh trước vô thường. Vật chất, của cải, trí khôn, kinh nghiệm đều có thể mất cả vào ngày mai. Anh biết anh không nên chấp niệm nhưng chẳng có gì là tuyệt đối nên hay không. Anh nên chấp niệm để nỗ lực nhưng đừng nên để giữ mình không bị quẫn trí.
June 27 2025
Anh đã yêu thương hơn những gì anh có
Trưa nay ở bãi đỗ xe có một em chó cam nhỏ, long rụng lưa thưa chắc do nấm. Anh nghĩ có lẽ mấy chú bảo vệ vừa nhận em này. Định lòng chiều quay lại sẽ mang cho em đồ ăn gặm của Sâu nhà anh. Thật vui anh nhớ và giữ đúng lời hứa ấy, cu cậu nhỏ tí teo còn cục xuơng thì to đùng. Ngoắt đuôi nhặng cả lên đoạn anh vuốt ve và cưng nựng. Anh vui lắm, nhưng chợt thấy cũng buồn. Cái buồn đã lâu nay đeo bám anh, chờ chực ở đó. Anh cũng muốn đôi sự yêu thương nhỏ nhặt như thế.
Em ạ, vài tháng qua cũng nhiều chuyện xảy đến. Vẫn chuyện gia đình, tiền nong trông chờ anh lo vác. Đã nhiều năm rồi từ lúc anh bắt đầu đảm đang việc này – anh năm nay 26, tự lập từ 18 và chính thức đi làm 4 năm sau. Mọi trách nhiệm đổ lên nhanh quá, anh khi đó thì còn quá non trẻ để đủ sức và trí để đảm đang. Em biết không, anh khi đó còn nhỏ lắm và có vô vàn thứ muốn dành cho mình thay vì cho người khác. Năm 18 anh học cách tự kiếm tiền nuôi sống bản thân mình, năm 22 thêm cho bố mẹ, cũng là lúc Tiến vào đại học. Học làm anh còn chưa xuể, anh đã buộc học đa vai trò khác. Thấm thoát cũng 4 năm rồi. Anh cũng đã học làm thầy, làm người yêu, làm bạn. Vô số quan hệ dạy anh thật nhiều về bản thân mình và cách làm người. Vô số cuộc đời đến, rồi đi. Riêng anh ở lại cũng vô vàn suy nghĩ; họ có nghĩ về anh không? anh mong là không.
Em thấy đấy, vô vàn thứ xảy ra trong cuộc đời một người. Vài tháng qua cũng khiến anh mệt mỏi vô cùng. Những chuyện kéo dài dai dẳng mà anh phải cố gắng giải quyết mãi. Anh mệt mỏi tự hỏi đến khi nào anh mới được mơ ước về cuộc đời của mình. Nhưng đến khi anh ngoảnh lại nhìn mọi thứ tốt đẹp lên thì anh lại thấy bớt trách móc và được an ủi vô cùng. Con người mình phải biết trân trọng những thứ đã xảy ra mà đừng khiến mình đau khổ bởi những mong ước chưa thành. Em à, lắm lúc anh thấy cô đơn lắm. Cái cô đơn cùng cực anh vẫn hay viết bao năm qua. Mọi thứ anh thấy và cảm thấy rơi vào sâu trong đôi mắt. Đôi mắt nhỏ bé nhưng lại chứa trọn thật nhiều, nhiều đến nỗi nó lại khiến chính bản thân anh cảm thấy nhỏ bé và lạc lỏng. Buồn hơn mỗi khi có ai đó quý mến rời đi vì anh không thể mang lại điều họ muốn. Em à, anh cũng chỉ vì không biết phải làm sao khi anh không tìm ra được điều đó để cho đi, nếu có anh tiếc gì. Nhưng rồi em có hiểu được rằng chúng ta đều thích một người vì họ có điều chúng ta muốn, vì họ lấp đầy những khao khát của chúng ta. Nếu em hiểu được rồi, em sẽ thấy yêu đương thật khó. Có khi còn chẳng thể yêu được nữa, anh đã luôn dằn vặt về điều này. Anh còn biết yêu không?
Con người chúng ta ích kỷ thật mà, anh cũng không loại bản thân mình ra đâu. Con người chúng ta cũng phải học cách kiên nhẫn và thấu hiểu hơn để biết được đối phương đã phải trải qua những gì để có thể cảm thông và tôn trọng cuộc sống của họ.
Ai cũng là kẻ khốn khổ cố gắng sống tốt thì hơn thua nhau để làm gì? Em có đồng ý không.
Anh đang ngồi trong xe, trời mưa. Đậu bên sườn núi chỉ có mình anh gõ lách cách mấy dòng này. Từ đây anh có thể nhìn xuống được thành phố bên dưới. Nhưng anh bỏ kính ra rồi nên chỉ có thể thấy một cách lờ mờ thôi. Chỉ cần em thay đổi cách em nhìn thì thế giới sẽ khác đi đấy em ạ. Anh đang thấy yên bình lắm, cũng cô đơn nữa. Viết tới đây tự dung xúc động mà muốn khóc. Có những sự ấm ức ở đó mà đôi khi anh chẳng nhận ra em ạ. Những lúc này muốn được ôm. Em à, những điều anh tìm kiếm tuổi này có lẽ cũng không gì hơn mấy chiếc ôm, ánh mắt. Em có thể ôm anh được không?
Những ngày anh suy nghĩ, những ngày cuộc đời có ý nghĩa.
Doan tan phat.
Cái cô đơn đeo bám mỗi con người lâu nay âu cũng vì những câu chuyện khác nhau, may mắn thì năng lượng hoà hợp, không thì khó đồng điệu cũng chẳng phải chuyện gì lạ thường. Càng học nhiều bài học, có nhiều trải nghiệm, lắm dòng suy tư, muôn vàn cảm nhận khó chuyển thành lời thì càng hiểu người, lại khó hiểu mình, rồi nhận ra mình khó hiểu người. Cho những ngày suy tư, rồi thăm thú cuộc đời, con người, thiên nhiên, mình nhận ra những điều kì diệu của thế giới này, của tình yêu thương con người. Nhưng cũng không ít lần tự hỏi, mình đã thực yêu chưa. Ngày trước thầy Văn em dạy, cái tận cùng của con người quanh quẩn ở nỗi cô đơn sâu thẳm, phân tích một nghĩa sâu khác của 2 dòng thơ "dừng chân đứng lại, trời, non, nước/một mảnh tình riêng ta với ta". Ngày đó em nghĩ con người ta có tình thương mến, yêu sâu đậm thì nỗi nào cô đơn. Ngày nay thực tại cho em thấy, dù có hoà nhịp đồng điệu hay thấu hiểu nhau cách mấy thì cũng chỉ thông qua cách nhìn riêng, sự cảm thụ của mỗi cá nhân mà hiểu, chứ mãi mãi không thể nào như chính bản thân mình nhìn được. Nhưng mặt khác thì điều đó cũng là lẽ đáng trân quý của tạo hoá, ta dần học cách tôn trọng lẫn nhau. Dẫu vậy thì may mắn gặp được ai đó thấu hiểu được câu chuyện mình kể, hay chỉ đơn giản là thật tâm thật dạ lắng nghe cũng đủ để mình nhẹ lòng, ủi an. Khi thầy nhắc 2 từ "cô đơn", đôi mắt thầy cũng ánh lên nhiều nỗi niềm. Chỉ là khi em buông được xuống, lòng cũng nhẹ tênh. Và em biết rồi mình sẽ quen, ai trong chúng ta rồi cũng sẽ quen.